Hàng ngày hình ảnh tăm tối của một đúa trẻ lên 5 vẫn cứ hiện lên hàng ngày ở cái làng quê nghèo khó đó. Cơm không đủ ăn, những bữa ăn phải chia theo từng bát không được ăn no, thức nă thì chăng có để mà ăn. Em được chia những miếng thịt mỡ ít ỏi có khi phải nhai that kỹ để cho nó khỏi tụt mất cảm giác béo ngậy của miếng thịt mỡ. Mùa Thu qua rồi mùa đông đến cảm giác sờ sợ của đứa bé lên 5 ngày một lowns hơn. Mỗi khi đêm về em không biết ngỏ cùng ai mà chỉ biét co quắp năm trong cái không gian tối om và lạnh lẽo ấy vùa đói vừa rét nên đêm naò em cũng không ngủ được, vừa chợp mắt được một chút thì đã bị gọi dậy để nấu cám cho lợn. Dưới ánh lửa hồng em vừa cho những cọg rơm vàng vào bếp vừa ngủ gật, nồi cám sôi sung sục từ khi nào không biết, em trợt tỉnh giấc nhờ con bò trong chuòng thở mạnh một cái. Em cho từng Bơ cám vào nguấy đều lên nhưng vì tay còn yếu nên nồi cám to đùng đối với em thật nặng học, em nguáy mãi mà cám cú vón thành cục nó chẳng chịu tan nhừ cho. Thể nào rồi me cũng bị la mắng cho mà xem. Múc từng gáo cám nóng ra chậu để ngoắi cho nguội, cám còn nóng bỏng em phải mang ra đặt xuống ao rồi nguấy cho nó nhanh nguội. Xong công việc năng nhọc đó em cũng phải đi làm cùng người lớn những công việc mà chỉ có người lớn mới làm vậy mà em đã phải làm rồi. Nhìn những đứa trẻ cùng lứa được chạy nhảy mà em thấy thềm đựoc cảm giác vui chơi như vậy.